Kính gửi chị Hạnh Dung,
Cách đây hai năm, tròn 16 tuổi, em đã yêu anh và lỡ “vượt rào”. Anh yêu thương và chăm sóc em chu đáo, lại còn thường xuyên giúp đỡ gia đình em mỗi khi gặp khó khăn. Anh không giàu có, không đẹp trai và ăn mặc rất quê mùa. Vì thế bạn bè thường trêu chọc, hỏi sao em có thể yêu một anh chàng cổ lỗ như vậy. Em sĩ diện, nên bảo anh phải thay đổi, nhất là ở cách ăn mặc. Nhưng anh không tích cực sửa chữa, lại còn cho rằng em và các bạn đua đòi. Em giận quá mắng anh té tát, rồi nói lời chia tay.
Tuy vậy, hôm 8/3, anh vẫn mua quà tặng và hỏi thăm nơi em làm việc. Nhưng hình như anh chỉ hỏi cho biết, vì đến nay, vẫn không tìm gặp em. Hôm đó, anh có nói sẽ chờ em suy nghĩ lại.
Em sợ nếu lấy người khác, khi biết em không còn con gái, sẽ hắt hủi em. Còn lấy anh thì em lại sợ mang tiếng “quê mùa” suốt đời!
Em Hạnh Nguyên mến,
Ông bà mình chẳng phải đã dạy “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, “cái nết đánh chết cái đẹp”. Ngoài ra, anh ấy lại yêu thương, chăm sóc em chu đáo và thường giúp đỡ gia đình em khi gặp khó khăn. Người như vậy không dễ kiếm đâu em ạ! Các bạn em chỉ chú trọng bề ngoài mà không chú ý đến tấm lòng của người ấy. Là con gái mà không dịu dàng thùy mị, em giận điều không đáng giận, lại còn mắng anh té tát và nói lời chia tay. Chị phải nói rằng, một cô gái như vậy thật không đáng yêu, thế mà anh vẫn gửi quà 8/3 và chờ em suy nghĩ lại. Rõ ràng, anh ấy là người rất rộng lượng và chung thủy.
Bỏ nhau, em là người bị mất mát, thiệt thòi và rất khó tìm được tình yêu chân chính. Em nên suy nghĩ lại, kẻo không kịp!
Your Comments:
Post a Comment